Bạn nghĩ thế nào về đề mục này ? Theo quan điểm cá nhân của PeaceHappyWorld điều này chưa hẳn là đúng hay sai. Và chúng ta không nên tin tuyệt đối khi chúng ta chưa thực sự thực chứng và chứng ngộ.
Sau đây là những triết lý để chúng ta tham khảo:
Bắt đầu cuộc hành trình nhé!
Có một cái gì đó đang biết rằng bạn đang nghe những lời này, nó không phải là tai,không phải là suy nghĩ, nó không hình tướng, không lời giải thích nhưng nếu không có nó bạn không thể biết bất kỳ điều gì đang xảy ra. Tánh Biết là như vậy không màu sắc, không âm thanh, không xuất hiện để bạn thấy nhưng luôn có mặt lặng lẽ như gió. Không ai thấy nhưng chỉ cần một chiếc lá lay động bạn liền biết gió đang hiện hữu, cũng như vậy khi một suy nghĩ khởi lên bạn thấy đây là vọng tưởng lúc ấy có một người đang quan sát vọng tưởng nhưng nếu bạn thấy ra luôn cả người đang quan sát ấy thì cái đang thấy ra đó mới là Tánh Biết. Không ai nắm được nó, không ai có được nó vì chính bạn là nó trước khi bạn tự gọi mình là tôi và nếu bạn chưa từng nhận ra nó thì bạn đang sống mà không biết mình đang sống bằng gì. Chỉ là thấy rõ cái đang biết mọi thứ mà chưa từng là bất kỳ thứ gì.
Bởi vậy không có cái thấy đúng ngay từ đầu thì thực hành dễ trở thành cố gắng. Vậy vì sao phải nhận ra Tánh Biết? Chúng ta đau khổ không phải vì cuộc đời mà vì cách chúng ta nhận và phản ứng với cuộc đời phiền não không đến từ thế giới bên ngoài mà đến từ sự lẫn lộn bên trong, tâm loạn không vì vọng tưởng xuất hiện mà vì ta đồng hóa với vọng tưởng đó tin rằng nó là mình. Rằng tiếng nói trong đầu kia là cái tôi thật sự ta sống cả đời bận rộn nỗ lực đi tìm hạnh phúc bình an giác ngộ mà không biết rằng cái đang tìm kia chính là cái đang thấy, đang biết ngay bây giờ và nó chưa từng rời ta dù chỉ một khoảnh khắc. Tánh Biết không phải là một điều gì đó xa xôi cũng không phải khái niệm cao siêu dành cho các bậc tu hành nó là thứ hiện diện nơi mọi người kể cả lúc khổ đau lạc lối hay nghi ngờ. Tánh Biết không đến từ học hỏi hay tích lũy kiến thức nó không phải thứ bạn có được sau nhiều năm tu luyện. Bởi nó không phải là cái gì đó để sở hữu mà là bản chất nền tảng của mọi trải nghiệm, mọi tri giác mọi sự sống trong bạn và cũng vì lý do đó toàn bộ hành trình của người thực hành dù là thiền định chánh niệm hay bất kỳ con đường tỉnh thức nào đều quy về một điểm duy nhất thấy ra Tánh Biết đang thấy tất cả và từ đây toàn bộ phần thực hành sẽ đưa bạn trở lại với cái nền ấy, thứ chưa từng vắng mặt chỉ bị che phủ bởi chính những gì bạn tưởng là mình khi nói đến biết hầu hết chúng ta nghĩ đến một quá trình thuộc về tri thức.
Học một điều gì đó ghi nhớ phân tích và sau cùng là hiểu biết đó là cái biết có tên gọi có định nghĩa và được xác lập bởi ký ức. Tuy nhiên tánh biết không thuộc về tầng lớp đó nó không phải cái biết được xây dựng trên nền kinh nghiệm quá khứ, cũng không phải sản phẩm của lý luận hay khái niệm cái biết của tri thức là cái biết có điều kiện, bạn phải học, phải ghi nhớ, phải xử lý thông tin nó thuộc về não bộ thuộc về ngã thức, cái tôi ảo tưởng được tạo dựng từ quá khứ và định danh khi bạn biết một công thức
Một lý thuyết hay một quy luật khoa học đó là loại biết thuộc tầng ý niệm nó rất cần thiết trong đời sống thực dụng nhưng không đưa bạn đến sự giải thoát vì chính nó vận hành trong cái vòng lặp của đối tượng chủ thể
Ngoài tri thức còn có một tầng biết khác tưởng chừng sâu hơn đó là cái biết qua suy nghĩ khi bạn quan sát điều gì đó và lập tức suy nghĩ đánh giá phân tích so sánh bạn tưởng mình đang biết rõ về nó nhưng thực chất bạn chỉ đang tạo một lớp diễn giải thứ 2 chồng lên sự thật nguyên sơ thay vì thấy sự vật như nó đang là.
Bạn lại thấy qua cái nhìn của ký ức của sở thích của định kiến cái biết này vẫn còn mang dấu ấn của cái tôi vì nó luôn có người đang suy nghĩ và điều gì đó để suy nghĩ về tầng biết kế tiếp là cái biết qua cảm xúc bạn cảm thấy vui buồn giận dữ lo lắng sợ hãi và nhận ra mình đang có cảm xúc đó nhưng ngay cả khi bạn thấy được cảm xúc phần lớn chúng ta vẫn dễ bị lẫn lộn giữa mình và cảm xúc của mình chúng ta không chỉ biết cảm xúc mà còn đồng hóa với nó bị cuốn đi bởi nó và vì vậy dù có biết vẫn không có tự do cái biết này có vẻ gần gũi hơn
Nhưng vẫn còn lệ thuộc vào đối tượng và chính vì thế nó không phải là Tánh Biết vậy thì Tánh Biết là gì? nó là cái biết không qua trung gian không qua khái niệm không có đối tượng cụ thể nào để nắm bắt nó không khởi tự ý muốn biết cũng không sinh ra bởi hành vi nhận thức Tánh Biết chỉ là sự hiện diện trong sáng nơi mọi thứ được thấy được nghe được cảm nhận nhưng không bị dính mắc nó không bị định hình bởi suy nghĩ hay cảm xúc nó không cần bạn làm gì để có nó vốn đã có chỉ bị che mờ bởi chính những hoạt động tâm lý phức tạp mà bạn quen gọi là mình Tánh Biết không sinh ra khi bạn mở mắt và không mất đi khi bạn nhắm mắt nó có mặt cả khi không có một ý nghĩ nào khởi lên và cũng không biến mất khi tâm trí trở nên hỗn loạn nó như tấm gương phản chiếu mọi hình ảnh nhưng không bao giờ trở thành bất kỳ hình ảnh nào dù bạn có giận dữ sợ hãi hay an lạc thì vẫn có một cái đang biết cảm giác đó nhưng lạ thay cái biết ấy không hề dao động theo cảm xúc nó chỉ biết một cách im lặng tỉnh táo và không phán xét đây chính là điểm khác biệt căn bản giữa Tánh Biết
Mỗi tầng biết thông thường nó không cần lý do để hiện diện cũng không cần điều kiện để vận hành nó là nền tảng sâu nhất nơi mọi kinh nghiệm được sinh ra và tan biến nhưng chính bản thân nó thì chưa từng sinh khởi cũng không hề mất đi khi bạn bắt đầu tách mình ra khỏi các tầng biết có điều kiện kia và lặng yên nhận ra một sự biết đang lặng lẽ soi chiếu tất cả không lời không hình ảnh không phản ứng thì bạn đang bước một bước đầu tiên trở về với chính mình với bản thể không tên không hình tướng không cần được chứng minh chỉ cần được thấy ra bước đầu tiên và cũng là bước nền tảng trong thực hành nhận ra Tánh Biết không phải là cố gắng đạt được một trạng thái tâm linh nào mà là trở về với sự quan sát thuần khiết những gì đang diễn ra trong khoảnh khắc hiện tại đây không phải kiểu quan sát để tìm hiểu hay phân tích mà là sự thấy biết trực tiếp không diễn giải không can thiệp không phán xét mục đích không phải để kiểm soát điều gì mà là để làm hiển lộ cái đang thấy đang biết mọi thứ một cách không dính mắc hãy bắt đầu bằng cách đưa sự chú ý vào một cảm giác đơn giản trong cơ thể chẳng hạn như luồng không khí đi vào và đi ra nơi đầu mũi không cần điều chỉnh nhịp thở chỉ cần để nó xảy ra tự nhiên trong lúc đó bạn lặng lẽ nhận ra có một cái đang biết cảm giác mát lạnh khi hít vào ấm nhẹ khi thở ra bạn không cần kêu tên điều gì chỉ cần rõ ràng rằng có một cái biết đang hiện diện có thể sau đó bạn sẽ nghe thấy tiếng động tiếng xe tiếng ồn tiếng quạt bình thường ta có xu hướng phản ứng với những âm thanh đó hoặc chạy theo chúng để phân biệt hoặc khó chịu và muốn loại bỏ nhưng trong thực hành này bạn chỉ cần ở lại trong sự nhận biết chính âm thanh ấy như một biểu hiện đang sinh khởi mà không thêm gì vào đó không gọi nó là ồn ào hay yên tĩnh không cố gắng tĩnh tâm hay chú tâm hơn chỉ nhận ra rằng có một cái đang biết rằng âm thanh đang hiện diện suy nghĩ suy nghĩ cũng sẽ đến và điều đó là hoàn toàn tự nhiên có thể là những dòng ý nghĩ về quá khứ lo lắng về tương lai hay một nhận định nào đó về chính việc bạn đang thực hành cũng không cần loại bỏ chúng chỉ cần thấy có một suy nghĩ đang khởi lên và có một cái gì đó đang biết điều đó ngay khoảnh khắc bạn không đồng nhất mình với nội dung suy nghĩ mà đứng lùi lại một chút để thấy rõ ràng suy nghĩ chỉ đang được biết. Bạn đã bắt đầu mở ra một khoảng cách giữa cái biết và cái được biết điều quan trọng ở đây là bạn không cố gắng tạo ra trạng thái trống rỗng hay tĩnh lặng đặc biệt bởi nếu bạn cố đạt tới một trải nghiệm nào đó bạn lại đang rơi vào một hình thức ham muốn tinh tế và điều đó chỉ càng làm bạn xa rời sự đơn giản vốn có cái đang được chỉ ra ở đây không phải là một trạng thái mà là một sự quay lại và nhận ra cái biết vốn vẫn luôn có mặt bất kể bạn đang ở trong trạng thái gì thực hành quan sát như vậy không cần kéo dài chỉ một phút thậm chí chỉ vài giây nhưng với sự hiện diện thật sự nghĩa là bạn không bị cuốn đi theo nội dung của những gì đang xảy ra mà chỉ nhận ra cái nền đang thấy tất cả chỉ cần vài giây thôi là đã đủ để bạn bắt đầu làm quen với chiều sâu này sự thực hành này không nhắm đến việc thay đổi thực tại đang diễn ra mà chỉ để bạn thấy rõ rằng giữa dòng chảy của âm thanh, cảm giác và suy nghĩ có một cái gì đó chưa từng chuyển động luôn đang hiện diện đang thấy đang biết nhưng không bị cuốn vào chính trong sự giản dị ấy cái biết hiển lộ không phải bằng ánh sáng rực rỡ mà bằng sự lặng lẽ không thể phủ nhận như bầu trời không bị ảnh hưởng bởi mây bay qua một trong những nhầm lẫn căn bản khiến con người đánh mất sự bình an bên trong chính là việc đồng hóa với những gì họ đang trải nghiệm khi đau họ nói tôi đang đau khi giận họ nói tôi đang giận khi có một ý nghĩ khởi lên họ lập tức tin rằng tôi nghĩ như vậy và chính từ sự đồng hóa này toàn bộ bản ngã được dựng lên như một người đang sở hữu cảm xúc đang kiểm soát suy nghĩ và đang phải chịu đựng hoàn cảnh nhưng nếu ta dừng lại quay vào quan sát kỹ hơn thì một điều rất căn bản sẽ hiện ra mọi trạng thái mà bạn từng trải qua đều đến rồi đi cảm giác đau có thể kéo dài một lúc nhưng rồi biến mất cơn giận có thể bùng lên dữ dội nhưng không tồn tại mãi ngay cả những suy nghĩ lặp đi lặp lại cũng thay đổi liên tục về nội dung tốc độ và cảm xúc đi kèm tất cả những hiện tượng đó đều là cái được biết nghĩa là có thể được quan sát được mô tả được sinh ra và kết thúc vậy nếu bạn thật sự là những thứ ấy thì khi chúng mất đi bạn đã không còn tồn tại nữa nhưng rõ ràng bạn vẫn còn đó vẫn nhận biết được sự vắng mặt của chúng điều này chỉ ra rằng cái khó chịu không phải là bạn vì bạn đang biết nó cơn giận không phải là bạn vì bạn đang quan sát nó và cả những suy nghĩ tràn ngập cũng không thể là bạn vì bạn thấy được rằng chúng đang hiện lên ở đây sự thực hành không phải là loại bỏ đối tượng mà là thấy rõ mối quan hệ giữa cái biết và cái được biết giữa Tánh Biết thuần túy và các hiện tượng đang xuất hiện trong trường nhận thức khi bạn bị khó chịu thay vì phản ứng hay tìm cách trốn tránh hãy dừng lại và chỉ nhận ra có một cảm giác khó chịu đang được biết đừng mô tả nó đừng dán nhãn nó là tốt hay xấu chỉ đơn giản nhìn thẳng vào nó như một hiện tượng đang xảy ra mà có một cái đang biết điều đó tương tự khi có một suy nghĩ phán xét khởi lên ví dụ như tôi tệ quá mình không đủ tốt chắc chẳng ai hiểu mình đâu bạn không cần chống lại cũng không cần cố gắng thay đổi suy nghĩ
Bạn chỉ cần nhìn nó từ khoảng cách một bước đây là một ý nghĩ đang được thấy và có một cái gì đó đang biết nó cái biết đó không bị tổn thương bởi ý nghĩ nó cũng không lên tiếng phản bác hay đồng tình nó chỉ biết một cách vô tư rõ ràng không thiên lệch khi sự phân ly giữaTánh Biết và đối tượng được thấy rõ ràng bạn bắt đầu khám phá ra một điều kỳ diệu khổ đau không nằm ở bản thân đối tượng mà nằm ở sự đồng hóa với nó chính vì tin rằng tôi là người khổ nên bạn đau khổ chính vì tin rằng tôi là người thất bại nên bạn tự giày vò chính mình nhưng khi bạn chỉ thấy có cảm giác này và có cái đang biết cảm giác này thì sự giằng xé liền tan biến đối tượng vẫn có mặt nhưng bạn không còn là nó điều này đúng với cả những tình huống ngược lại bạn có thể rất giỏi rất thành công nhưng nếu bạn đồng hóa với bản ngã tưởng rằng tôi là người giỏi tôi hơn người khác thì kêu ngạo sẽ sinh khởi và kêu ngạo luôn là khởi đầu của tổn hại vì vậy dù là thất bại hay thành công nếu không có cái thấy rõ ràng bạn vẫn sẽ bị cuốn vào vòng luân quẩn của khổ đau dưới những hình thức tinh vi hơn khi Tánh Biết sáng rõ trí tuệ sẽ tự sinh ra và chính từ sự sáng rõ đó quyết định của bạn sẽ không còn bị chi phối bởi phản ứng vô thức hay bản năng vị ngã nữa hành động trở nên minh triết lời nói trở nên đúng mức và đời sống trở nên hài hòa một cách tự nhiên không cần gượng ép không cần nỗ lực xa vời để đạt đến trạng thái vô ngã ngay trong khoảnh khắc bạn không còn gán nhãn mình với thứ đang được biết là bạn đã thực sự bước ra khỏi bản ngã và Tánh Biết không cần triệt tiêu cảm xúc không cần cắt đứt suy nghĩ nó chỉ cần được tách rời khỏi sự đồng nhất được nhìn như chính nó một sự sáng tỏ lặng lẽ biết mọi thứ mà không bị chi phối bởi bất kỳ thứ gì thực hành phân ly như vậy không tạo ra một cái tôi mới tinh vi hơn mà chính là cách để từng lớp áo ngụy tạo nên cái tôi cứ tự rơi rụng lúc đầu bạn sẽ nhận ra điều này khi ngồi thiền hay khi tĩnh lặng nhưng dần dần bạn sẽ mang khả năng thấy này vào cả lúc tức giận lúc sợ hãi lúc đầy lo âu và khi ấy bạn không còn bị những hiện tượng ấy lôi kéo như trước
Chúng vẫn đến vẫn đi nhưng bạn thì đứng ở một nơi không chuyển động nơi Tánh Biết vẫn trong sáng không bị nhuộm màu bởi bất kỳ điều gì đang hiện ra trong tâm chính trong việc nhận ra sự phân ly ấy bạn bắt đầu sống như chính cái biết không còn bị giới hạn trong cái được biết nữa và khi đó tự do không còn là điều để tìm kiếm mà trở thành bản chất tự nhiên của mọi khoảnh khắc bạn sống một trong những trở ngại lớn nhất khiến nhiều người không thể nhận ra Tánh Biết dù đã thiền định nhiều năm đã đọc rất nhiều sách đã trải qua đủ trạng thái tâm linh chính là vì họ mang theo những hình dung sai lầm về Tánh Biết những tưởng tượng này dù tinh tế hay thô sơ đều là sản phẩm của tâm trí và vì vậy nó che khuất chính cái mà họ đang cố nhận ra hiểu lầm đầu tiên thường gặp là cho rằng Tánh Biết là một trạng thái trống rỗng hoàn toàn tĩnh lặng không còn gì xảy ra bên trong điều này khiến nhiều người khi ngồi thiền hoặc thực hành Chánh niệm cứ cố gắng tạo ra một cảm giác rỗng không vô niệm như thể phải đi đến một nơi không có một chút chuyển động nào nhưng sự thật là Tánh Biết không phải là một trạng thái trạng thái dù cao siêu đến đâu cũng chỉ là hiện tượng có sinh có diệt có bắt đầu rồi kết thúc trong khi đó Tánh Biết là cái nền đang nhận biết mọi trạng thái đó dù nó là tĩnh lặng hay náo động dễ chịu hay căng thẳng bạn có thể đang ngồi trong ồn ào trong rối ren của cảm xúc mà vẫn nhận ra Tánh Biết nếu bạn thôi tìm kiếm một trạng thái đặc biệt và quay lại với cái đang nhận biết những điều đang xảy ra một hiểu lầm tinh vi khác là cho rằng chỉ khi nào tâm hoàn toàn sạch vọng tưởng thì mới có thể thấy ra Tánh Biết chính ảo tưởng này khiến không ít người quay vòng trong thất vọng bởi họ ngồi xuống thiền thấy tâm vẫn còn suy nghĩ và lập tức cho rằng mình thất bại họ cố dập tắt suy nghĩ xua đuổi cảm xúc để mong đạt được một trạng thái thuần tịnh nhưng họ không nhận ra rằng chính trong lúc có vọng tưởng khởi lên vẫn có một cái đang biết điều đó vọng tưởng không che mắt. Tánh Biết chỉ có sự đồng hóa với vọng tưởng mới làm ta quên mất nó Tánh Biết không bị mờ đi khi có suy nghĩ vì nó là cái đang thấy suy nghĩ ấy
nếu bạn thôi cố xua đuổi suy nghĩ và chỉ nhẹ nhàng nhận ra ồ có suy nghĩ thì ngay lúc đó bạn đã ở trong Tánh Biết rồi không phải sau khi suy nghĩ hết mà là ngay trong lúc nó đang có mặt một một ngộ nhận sâu sắc khác là cho rằng phải tu tập lâu năm phải trải qua nhiều tầng thiền định hoặc học đạo qua nhiều kiếp mới có thể nhận ra Tánh Biết đây là một ý niệm đầy tính thời gian và bản chất của nó đi ngược lại với điều đang được nói đến bởi Tánh Biết không nằm ở cuối con đường nó không nằm trong tương lai không là phần thưởng cho sự tu tập cần mẫn mà là cái nền đang thấy mọi sự tu tập đó dù bạn đã hành thiền 20 năm hay chỉ vừa mới bắt đầu quay về với sự chú ý của mình thì Tánh Biết cũng không hề nhiều hơn hay ít đi bạn không đến gần nó hơn cũng không bao giờ xa rời nó bạn chỉ tạm thời quên rồi tạm thời nhớ và sự thật là Tánh Biết chưa từng biến mất chỉ là tâm trí bạn mãi chạy theo những hình thức bên ngoài nên không còn quay về để thấy ra cái nền sâu lắng bên trong một sai lầm nguy hiểm là lầm tưởng Tánh Biết là một cảm giác đặc biệt như một trạng thái siêu việt đầy sáng chói, linh thiêng hay xuất thần thực tế nhiều người từng có những trải nghiệm tâm linh mạnh mẽ cảm giác đồng nhất với vũ trụ tan rã bản ngã hay tràn đầy an lạc và cho rằng đó chính là Tánh Biết nhưng đó vẫn là những trải nghiệm mang tính hiện tượng chúng đến rồi đi và thượng để lại một thứ tâm lý ham muốn tái lập Tánh Biết thì không nằm trong bất kỳ cao trào nào nó âm thầm, không rúng động nhưng lại bất biến nó chính là cái đang biết bạn vừa có một trải nghiệm mạnh mẽ và nếu bạn tỉnh thức đúng mức bạn sẽ không bị rơi vào việc đuổi theo kinh nghiệm nữa mà quay lại thấy cái biết không hề bị sao động bởi mọi cao trào cuối cùng một hiểu lầm rất phổ biến là tưởng rằng chỉ những bậc thầy những người đắc đạo hay giác ngộ mới có thể nhận ra Tánh Biết ý niệm này làm người học luôn mang mặc cảm thấp kém và đẩy điều đơn giản này ra khỏi tầm tay của chính mình nhưng sự thật là Tánh Biết không chọn lựa ai không phân biệt người tu học lâu hay kẻ đời thường nó có mặt trong mọi chúng sinh và bạn không cần trở thành ai khác để thấy ra điều này bạn chỉ cần trở lại với chính mình không thêm gì vào không bớt gì đi và nhìn bằng sự thầm lặng sâu sắc nhận ra Tánh Biết không phải là chuyện của cố gắng cũng không phải chuyện của may mắn đó là chuyện của sự buông buông những định kiến buông những tưởng tượng buông cả ý muốn đạt được điều gì khi đó không còn ai đang tìm kiếm chỉ còn cái biết đang hiện hữu không lời không giới hạn và bạn không còn là người đang thực hành nữa bạn chính là Tánh Biết ấy sau khi đã từng bước nhận ra Tánh Biết là gì việc quan trọng nhất không phải là cố giữ một trải nghiệm đặc biệt mà là giữ cho cái thấy đó không bị lãng quên giữa dòng đời thường ngày bởi lẽ dù bạn đã có một khoảnh khắc thấy ra nhưng nếu không liên tục sống trong sự tỉnh thức ấy thì bạn sẽ nhanh chóng bị cuốn trở lại vào các nội dung của tâm rồi lại đồng hóa rồi lại khổ đau như cũ thực hành không phải là thêm vào một việc nữa cho một ngày vốn đã bận rộn thực hành đúng nghĩa là nhẹ nhàng kéo sự chú ý trở về với cái nền đang biết ngay giữa mọi hoạt động thay vì dành thời gian để tìm kiếm một trải nghiệm mới bạn chỉ cần để ý đến điều đang có mặt không phải là thứ bạn thấy mà là cái biết đang thấy không phải âm thanh mà là cái đang nghe không phải ý nghĩ mà là cái biết ý nghĩ đang khởi lên bạn không cần đợi đến khi ngồi thiền mới có thể thực hành bất kỳ lúc nào trong ngày bạn đều có thể dừng lại một khoảnh khắc chỉ vài giây thôi để quay lại với Tánh Biết ví dụ khi đang rửa tay thay vì chỉ để tâm trôi theo kế hoạch kế tiếp hoặc vấn đề chưa giải quyết bạn có thể chú ý đến chuyển động của nước cảm giác nơi da tay âm thanh rì rào và ngay trong khoảnh khắc đó bạn nhận ra có một cái đang biết tất cả những điều này không cố định nghĩa không làm gì thêm chỉ trở về một phương pháp đơn giản là thực hành 1 phút mỗi giờ bạn có thể cài báo thức hoặc tạo một dấu hiệu nhắc nhở nào đó mỗi giờ một lần dừng lại chỉ trong 60 giây nhắm mắt hoặc để mở không quan trọng điều quan trọng là không làm gì thêm chỉ thầm nhận ra mọi thứ đang diễn ra và có một cái đang biết chúng dù bạn đang mệt mỏi bận rộn hay bị cảm xúc chi phối cái biết ấy vẫn có mặt bạn chỉ cần dừng lại đủ lâu để không bị cuốn theo nữa cũng rất có ích khi đưa thực hành này vào những thời điểm tự nhiên của đời sống lúc bước đi lúc uống nước lúc đợi đèn đỏ lúc đứng trong thang máy thậm chí cả khi nghe ai đó nói chuyện không cần biểu hiện ra ngoài sự trở về với Tánh Biết là một chuyển động vô hình diễn ra trong im lặng nhưng lại làm thay đổi toàn bộ chất lượng của sự sống bên trong một thực hành sâu hơn là thiền không mục tiêu nghĩa là bạn không ngồi thiền để đạt được sự bình an không để dừng suy nghĩ cũng không để thành công trong thực hành bạn chỉ ngồi xuống thả lỏng và an trú nơi cái đang biết dù tâm có động hay tĩnh lặng dù có suy nghĩ hay không bạn trở thành người không làm gì chỉ hiện diện và để mọi thứ là như chúng đang là càng không cố đạt được điều gì thì cái biết thuần khiết càng dễ hiện lộ ngoài ra Cái gì đang biết điều này? bất kỳ khi nào bạn bị cuốn vào suy nghĩ cảm xúc lo âu hay cả khi bạn đang hạnh phúc chỉ cần hỏi câu ấy trong im lặng đừng tìm câu trả lời bằng lời.
Câu hỏi này không dành cho lý trí nó là một cách làm cho sự chú ý rút khỏi nội dung và quay về cái biết đang nhận ra nội dung ấy câu hỏi không tạo thêm tri thức mà đánh thức sự tỉnh giác vốn có quan trọng hơn hết bạn cần nhớ rằng thực hành này không phải để đạt được điều gì mà để không rời khỏi cái vốn đang hiện hữu khi bạn dừng lại khi bạn không chạy theo khi bạn không tìm kiếm bạn đang ở ngay trong Tánh Biết rồi không cần thay đổi tâm trí không cần đẩy lùi cảm xúc không cần phải trở nên đặc biệt hơn chỉ cần thấy lại điều đang luôn có mặt giữ cho cái thấy này không bị quên nghĩa là sống mỗi ngày như một người đang thức chứ không phải người đang mơ và mỗi lần bạn trở về được một chút dù ngắn ngủi thì một lớp mây vô minh lại tan đi một ít dần dần ánh sáng của Tánh Biết sẽ không còn bị che phủ và bạn sẽ không còn là người đang thực hành nữa mà là chính sự tỉnh thức đang sống nhẹ nhàng rõ ràng và không bị điều gì điều khiển nữa hành trình mà bạn vừa đi qua không dẫn bạn đến một nơi nào cả bạn không cần trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình để sống với Tánh Biết bạn cũng không thể nói rằng tôi đã thấy được Tánh Biết bởi lời khẳng định ấy ngầm chia đôi giữa một người đang thấy và một thứ gì đó được thấy càng cố gắng chiếm lấy Tánh Biết bạn càng tạo ra khoảng cách không ai có thể đưa bạn đến đó và cũng không ai có thể lấy đi điều đó khỏi bạn và nếu bạn đủ khiêm nhường để buông mọi tri thức đủ tĩnh lặng để lắng nghe từ nơi sâu nhất. Bạn sẽ biết rằng chưa từng có ai giác ngộ chỉ có sự tỉnh thức không còn bị nhận lầm là "tôi".
Kết thúc bài viết. Bạn đừng quên đăng ký kênh, Like, Share để nhận những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
Tham Gia Gia Đình PeaceHappyWorld tại đây nhé! Link được đặt dưới phần mô tả của Youtube.
Join The PeaceHappyWorld Family Now: https://www.patreon.com/PowerSpeedWorld
0 Comments